nghệ thuật con người. Đó là một thông điệp vô cùng ý nghĩa mà truyện Chiếc lá cuối cùng vẫn còn nguyên giá trị cho đến tận bây giờ. Dưới đây là bài viết đóng vai John kể lại câu chuyện nhân văn trên.
1. Về tác giả và tác phẩm:
1.1. Tác giả O hen-ri:
– O. Henry (1862-1910) sinh ra ở Greensboro, Bắc Carolina, Hoa Kỳ.
– Ông ấy là một người kể chuyện nổi tiếng. Tên của ông được dùng để trao giải truyện hay nhất hàng năm ở Mỹ.
Nhờ cuộc đời phong phú, tác giả đã để lại một số lượng lớn truyện (gần 400 truyện và một số bài thơ).
– Các truyện ngắn được độc giả và giới phê bình yêu thích nhất là “Chiếc lá cuối cùng”, “Món quà Giáng sinh”, “Gác mái”, “Cảnh sát và gã lang thang” và nhiều truyện khác.
1.2. Chiếc lá cuối cùng:
Trình bày: 3 phần
– Phần 1: Từ đầu → Phong cách Hà Lan: Johnny chờ chết
– Phần 2: Tiếp diễn → Vịnh Napoli: Johnson đánh bại tử thần
– Phần 3: Phần còn lại: Bí mật của chiếc lá cuối cùng.
Giá trị nội dung:
– Ca ngợi tình yêu thương cao cả giữa con người với nhau, nhất là với những con người nghèo khổ nhưng sống có đam mê, hoài bão
– Khẳng định giá trị của nghệ thuật chân chính là nghệ thuật vì cuộc sống con người vượt lên trên những điều nhỏ nhặt khác.
– Nghĩa: Chiếc lá cuối cùng là câu chuyện cảm động về tình yêu giữa những người nghệ sĩ nghèo. Họ chấp nhận cuộc sống nghèo khó để sẵn sàng theo đuổi lý tưởng của đời mình. Qua đó, tác giả thể hiện quan niệm của mình về mục đích sáng tạo nghệ thuật: nghệ thuật vì con người.
Giá trị nghệ thuật:
– Nghệ thuật miêu tả nhân vật
– Xây dựng hấp dẫn, sắp xếp các tình tiết khéo léo.
– Kết cấu thay đổi tình huống hai lần.
2. Nêu vai trò của Giôn-xi trong việc kể lại câu chuyện chiếc lá cuối cùng ngắn nhất:
Khai mạc:
Giovanni tự giới thiệu:
– Bây giờ, tôi đã trở thành một họa sĩ nổi tiếng
– Nhờ chú Bô-men mà em đã thực hiện được ước mơ của mình.
Nội dung thư:
Tâm trạng tuyệt vọng của tôi trong cảnh mùa đông:
– Tôi bị viêm phổi.
– Thời tiết: đang là mùa đông
Tôi đầu hàng số phận đặt cuộc đời mình vào số lá thường xuân trên cây, những chiếc lá rụng đồng nghĩa với cuộc đời tôi cũng vậy.
Kịch bản ngược lại đầu tiên:
– Trạng thái lo lắng, hồi hộp của Xiu khi phải ra mở cửa.
– Bất ngờ bất ngờ: chiếc lá cuối cùng còn đó, hy vọng đã trở lại
– Tâm trạng chán nản, thiếu niềm tin vào cuộc sống
– Chiếc lá tĩnh lặng: đánh thức ý chí sống, giúp em chiến thắng bệnh tật
Kịch bản ngược lại thứ hai:
– Tâm trạng của chị Tú: từ hồi hộp, lo lắng đến khi hiểu ra sự thật xen lẫn giữa yêu thương và khâm phục tấm lòng lớn của chị Tú.
– Chú Bô-men đã hy sinh thân mình để cứu em.
– Nghệ thuật có thể đánh thức lòng tin của con người, trên hết là lòng yêu người.
KẾT THÚC
Đánh giá và nhìn nhận lại vấn đề: Nghệ thuật vì nhân loại
Tình yêu và lòng biết ơn của John dành cho chú Bemen.
3. Đóng vai Jonsi kể lại truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng:
Giờ đây, với tư cách là một họa sĩ nổi tiếng, tôi muốn kể cho bạn câu chuyện “Đi tìm cuối cùng” của đời tôi để truyền cảm hứng cho bạn. Tôi là Johnny, một họa sĩ nghèo đến từ nước Mỹ xa xôi với công việc phải đi nhiều nước để tìm cảm hứng nghệ thuật. Tôi may mắn được sống với những người có cùng đam mê và có trái tim rất nhân hậu, tốt bụng.
Ngày đó, tôi ở với bà Xìu – một người bạn rất thân và tốt bụng – ở trong một khu nhà tập thể miễn phí. Hàng xóm của chúng tôi hầu hết là lao động nghèo, trong đó có một họa sĩ già tên là Bemen. Cô ấy cũng có niềm đam mê lớn với nghệ thuật, nhưng có lẽ cô ấy không có duyên với cảm hứng. Ông lão có tâm trạng buồn bã và suốt ngày say khướt.
Mùa đông năm ấy thật khắc nghiệt và lạnh giá. Một căn bệnh khủng khiếp, viêm phổi, lây lan trong ký túc xá nghèo của tôi. Cuộc sống cơ cực, đói rét, cộng thêm thể lực yếu ớt của tôi, gã khổng lồ độc ác ấy cũng hỏi thăm tôi. Tôi mệt mỏi và kiệt sức và cơn ho dữ dội dường như khiến tôi cảm thấy như bụi. Lúc này tôi hoàn toàn bị khuất phục trước những bất hạnh của cuộc đời. Chị Tú ngày đêm chăm sóc tôi, dành dụm từng đồng để thuê bác sĩ khám cho tôi. Người chị thương tôi hay khóc thầm, tủi thân nhưng bề ngoài vẫn cố gắng truyền cho tôi nghị lực sống. Bên cạnh Xiu và bác sĩ già xinh đẹp, ông già Bemen xinh đẹp cũng thường xuyên đến thăm, mỗi khi thấy tôi từ chối thìa cháo của chị Xiu, ông ấy lại liên tục mắng tôi là một đứa con gái ngu ngốc.
Dần dần, tôi thấy mình yếu đi. Những cơn ho liên tục hơn, tôi không còn đủ sức để ho thành tiếng. Tôi nằm vật ra giường, không thể tự mình dậy được. Tôi đã đồng ý đầu hàng số phận. Căn phòng xung quanh tôi trống rỗng và lạnh lẽo. Tôi tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ: bên ngoài, những chiếc lá thường xuân đang lặng lẽ lìa cành. Ồ! Ngay cả cuộc đời tôi cũng là để đời trong im lặng như thế. Từng phút, từng phút… và tôi biết, khi chiếc lá cuối cùng rời cành, cuộc đời tôi cũng sẽ lìa xa cõi đời. Tôi nói ý nghĩ đó với Tú, chị ôm tôi an ủi:
– Con mèo con của tôi… Đừng nghĩ vớ vẩn thế. Bác sĩ nói tôi sẽ bình phục.
Tôi biết đó chỉ là một lời nói dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi, gặp ông già Bemen và nói gì đó với ông ấy. Tôi thấy anh lớn tiếng mắng tôi:
– Ngốc nghếch! Thật là một đứa bé ngớ ngẩn! Ai nối đời lá vô tri!
Đêm đó, trời mưa to. Tôi có cảm giác như mình chỉ chờ chiếc lá cuối cùng ở đó trút hơi thở cuối cùng. Có lẽ, tôi sẽ không còn chút hy vọng sống nào.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy thì thấy bà Tú đang nằm ngủ trên bàn với khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi. Tôi muốn rời bỏ cuộc sống đau khổ này ngay lập tức để không làm phiền mọi người. Chợt bà Tú nhẹ nhàng tỉnh dậy, đến bên tôi hỏi bà có cần gì không, tôi lạnh lùng bảo bà Tú kéo rèm lại. Khi cô ấy có tâm trạng, cô ấy kêu lên: Ồ, đó! Có một chiếc lá thường xuân ở đó! Chiếc lá kiên trì bám vào thân cây và bò lên tường. Lá vẫn xanh, chỉ có mép lá đã chuyển sang màu vàng. Tôi chợt tỉnh khỏi mọi thứ. Chiếc lá cô đơn ấy chỉ có thể đối diện với giông tố ở đó. Tại sao tôi lại từ bỏ cuộc sống của mình dễ dàng như vậy? Còn giấc mơ dang dở đó thì sao? Về phần bà Tú và những người chăm sóc tôi. Trong vô thức tôi nhận được ánh sáng hy vọng của cuộc đời và dần lấy lại niềm tin.
Dần dần, tôi thấy tinh thần mình phấn chấn hơn. Mọi người cảm thấy mạnh mẽ hơn và mạnh mẽ hơn. Bác sĩ đến khám cho tôi cũng rất vui vẻ. Một buổi sáng, trong khi chờ Tú đi lấy thuốc, tôi nhẹ nhàng lấy ra một sợi chỉ và một chiếc kim đan để thử một vài thứ sau một thời gian dài nằm trên giường bệnh. Một lúc sau Xiu vào phòng, tôi thấy mặt Xiu vô cùng phấn khởi. Cô ấy bước đến bên giường và nhìn vào mắt tôi.
– Mèo con của tôi…! Bác Bemen bỏ chạy. Chết vì viêm phổi. Vào đêm mưa gió khủng khiếp ngày hôm trước, họ đã tìm thấy anh khi anh đã ướt sũng. Sau đêm đó, ông nằm liệt giường và qua đời vào sáng nay. Dưới chân tường đối diện với cửa sổ phòng chị em tôi – Anh hướng ánh mắt về phía chiếc lá thường xuân bất động – có thể thấy những chiếc bút, những chiếc pallet… Johnny! Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao mình không bao giờ nhìn thấy chiếc lá cuối cùng rung rinh…? Anh Cả Behrman đã vẽ nó vào đêm tất cả những chiếc lá khác rời khỏi cành.
Nói xong, Tú bà khóc. Lòng tôi trào dâng những cảm xúc khó tả. Không chờ đợi, chú Bô-men đã hy sinh, cống hiến cuộc đời mình cho nghệ thuật và cứu sống tôi. Điều này mãi về sau đã thúc đẩy tôi không ngừng cống hiến những giấc mơ còn dang dở cho cái tên Bemen xưa. Dưới những bức tranh em đã vẽ, em sẽ để lại chữ ký của thầy Bơ-men để bày tỏ lòng kính trọng và biết ơn của em đối với thầy. Cảm ơn người nghệ sĩ chân chính đó đã giúp tôi vượt qua thử thách để có được thành công như bây giờ.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Đóng vai Giôn-xi kể lại câu chuyện Chiếc lá cuối cùng ngắn nhất . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !