Nhân vật ông Hai trong “Làng” được đánh giá cao và là một tác phẩm vô cùng thành công của nhà văn Kim Lân. Cách miêu tả của người viết không phải ai cũng hiểu nên hôm nay Luật Dương Gia sẽ hóa thân thành ông Hai để giải đáp tâm trạng của mình. Hãy tham khảo bài viết dưới đây.
1. Đóng vai ông Hai kể lại truyện Làng Siêu:
Người ta có thể tách dân tộc ra khỏi quê hương, nhưng không thể tách rời quê hương ra khỏi nhân dân. Câu nói đó thật sâu sắc. Với tôi, làng Çơ Dầu là máu thịt, là linh hồn, là nơi tôi luôn nhớ về dù đã đi xa.
Rời làng Chợ Dầu, tôi về quê. Nhưng lòng tôi vẫn không thôi nhớ những ngày xẻ một vạt đất dày bên bờ suối trồng thêm mấy trăm củ sắn, những ngày cùng anh em dọn đường đắp kè, xẻ đào, vác đá. , . .. ở làng Ço.Vaj. Nghĩ về những ngày đó khiến tôi cảm thấy trẻ lại
Như mọi ngày, tôi ghé qua phòng thông tin để nghe đọc, giả vờ nhìn hình chờ người khác đọc xong rồi mới nghe. Thực ra mình cũng học bình dân học vụ nhưng tiếc là chữ in khó nhận nên phải nghe người khác đọc mới hiểu được thông tin. Vừa ra khỏi phòng thông tin, tôi quay lại cửa hàng cho vợ xem mấy thứ, rồi đi đến cổng khu phố cổ, tôi thấy một nhóm người tản cư đang bàn tán rất sôi nổi.
Tôi sửng sốt khi nghe tin về làng Chợ Dầu – ngôi làng mà tôi tự hào là một Việt gian. Cổ họng tôi nghẹn lại, da mặt tê dại. Tôi im lặng một lúc, sau một lúc lâu, tôi căng thẳng hỏi: “Có thật không chú?” Nghe mọi người kiểm chứng xong, tôi đứng dậy trả tiền nước, cuối cùng tủi nhục khiến tôi cười nhạt một tiếng, sau đó đánh trống bỏ đi: “Ha, nóng quá, đi thôi…”
Từ ngày tin đồn đó lan ra khắp nơi, tôi không còn dám lẻn ra ngoài đường nữa. Nhìn thấy các em mà tôi thấy thương quá, nước mắt tôi chảy dài, có lẽ các em tôi là trẻ làng Việt Nam thoát ly với mọi người. Vợ tôi cũng khác hẳn ngày thường, cô ấy mệt mỏi, mặt mũi nặng trĩu. Nhà tôi những ngày sau không khí nặng nề, không ai dám nói chuyện. Tôi luôn cảm thấy mọi người đang chú ý, mọi người đang bàn tán về “chuyện ấy”. Mỗi lần nghe tiếng Tây, Việt, Cam là tôi lui vào một góc nhà, nín thở.
Trong tôi cũng như trong cả gia đình, từng thôn, làng hứa sẽ luôn phụng dưỡng Bác Hồ Chí Minh. Nhưng nếu bạn không giúp, bạn đã làm hại đất nước. Tôi yêu làng lắm, làng gắn bó đã lâu, nhưng giữa hai bên, thâm cùng một chỗ vẫn là hơn cả. Làng thương nó lắm, nhưng làng theo Tây thì phải thù”.
Lúc bấy giờ dân chợ Dầu bị đuổi đi khắp nơi. Người chủ cũng định đuổi chúng tôi ra ngoài. Mới có vài ngày mà mọi thứ dường như đã thay đổi, nỗi tủi nhục này sẽ theo bạn mãi mãi.
Rồi tôi như sống lại khi nghe tin làng Chợ Dầu theo truyền thống Việt Nam đã bị sửa lại. Sau khi đi du lịch đến ngôi làng cũ với một người quen, tôi hiểu rõ tình hình. Chiều hôm đó, khuôn mặt tôi tươi tắn và rạng rỡ. Tôi mừng vì Tây đốt nhà tôi, nó bị thiêu rụi. Thà đốt nhà chứ không bán nước. Nhà cháy mà như vớ được vàng, minh chứng cho sự trong sạch của làng, ông khoe với cả thiên hạ, như muốn gột rửa mọi uất hận bấy lâu nay.
Tôi yêu làng lắm, yêu kháng chiến hơn tất cả. Người dân chợ Dầu dũng cảm, trung hậu, tình yêu này hòa quyện với tình yêu đất nước. Ta luôn ủng hộ cách mạng, ta với nước là một, dân là một. Ủng hộ Bác đến cùng, chúng ta sẽ luôn yêu nước và làm hết sức mình để góp phần vào nền độc lập của nước nhà.
2. Đóng vai ông Hai kể lại truyện ngắn Làng Chọn:
Trong chiến tranh ác liệt, làng quê luôn bị chia cắt, sơ tán, làng Chợ Dầu nơi tôi ở cũng vậy. Tôi là Hai Thu – người nông dân chân lấm tay bùn phải rời làng quê thân yêu đi tản cư cách mạng.
Ở nơi sơ tán, tôi luôn nghĩ về làng, đến những ngày được xới một khoảnh đất dày ngoài suối để trồng thêm vài trăm củ sắn, những ngày cùng anh em đào đường đắp đê, xẻ đào, khiêng vác. đá,… tại làng Ço Dau. Càng nghĩ về nó, tôi càng muốn trở lại đó để sống. Tôi coi ngôi làng là niềm tự hào kể cho mọi người về nó.
Dù sống ở một đất nước mới nhưng trái tim tôi luôn hướng về làng, ngày nào tôi cũng lên phòng thông tin để nghe thông tin của làng, những thành tích của bà con khiến tôi càng thêm tự hào. Hôm đó, cũng như bao ngày khác, sau khi rời phòng thông tin, tôi dừng lại ở quán bar. Thời gian trôi qua, có một nhóm người ở dưới lên, tôi vội nghe tin, họ nói làng Chợ Dầu của tôi theo Việt gian. Cổ họng tôi nghẹn lại, da mặt tê dại. Tôi im lặng một lúc, sau một lúc lâu, tôi căng thẳng hỏi: “Có thật không chú?” Nghe người ta kiểm chứng xong, tôi đứng dậy trả tiền nước, cái sự bẽ bàng đến cuối cùng làm tôi cười một cái rồi đánh trống bỏ đi: “Ha, nóng quá, về thôi…”. Tôi giả vờ đứng sang một bên, rồi đi thẳng. Nhưng tiếng cười xôn xao của những kẻ tản cư vẫn nối tiếp nhau. Nó làm trái tim tôi đau đớn.
Tôi cảm thấy bất an và không dám ra khỏi nhà. Ngay khi nhìn thấy đám đông tụ tập, tôi đã hoảng sợ và lo lắng những gì họ sẽ nói về dân làng của tôi. Thậm chí bà chủ còn giễu cợt có ý đuổi chúng tôi ra khỏi nhà vì cái mác Việt gian, phản bội tổ quốc.
Trong lòng tôi giằng xé dữ dội, nhưng rồi nhận ra điều gì là đúng đắn nhất, tôi quyết định: Làng thì muốn, nhưng làng theo Tây thì phải thù.
Quãng thời gian đó như địa ngục đối với một người yêu nước như tôi. Tôi loay hoay giữa tình yêu quê và yêu đất nước, nhưng suy cho cùng thì lòng yêu nước vẫn phải đặt lên hàng đầu. Tôi nhìn các em mà rơm rớm nước mắt, có lẽ các em tôi là người Việt ở xóm.
Tôi như sống lại khi nghe tin đính chính: làng Chợ Dầu không theo văn hóa dân gian Việt Nam. Tôi vui vẻ chia kẹo cho lũ trẻ, không quên kể với chú Thu rằng bọn Tây đốt nhà tôi. Đây chẳng phải là bằng chứng duy nhất làng Chợ Dầu của tôi không phải của người Việt hay sao? Tôi coi tin đó như một tin buồn cũng như một niềm tự hào. Tôi cũng không quên đem chuyện này kể với chủ thớt và mọi người. Niềm vui đã trở lại với cuộc sống gia đình tôi sau bao tháng ngày thử thách.
Cho đến tận bây giờ, tôi không thể nào quên hết, từng lời người ta nói về làng tôi. Tôi muốn nhắn nhủ với các bạn rằng: hãy yêu lắm ngôi làng của mình – nơi chôn rau cắt rốn, nơi bạn lớn lên, cũng như tôi yêu làng Chợ Dầu của tôi, hãy có niềm tin vào ngôi làng thân yêu ấy bạn sẽ luôn thấy cuộc sống hạnh phúc.
3. Đóng vai ông Hai kể chuyện làng hay nhất:
Hôm nay cũng như bao ngày khác, tôi uống tách trà, đọc vài trang nhật báo, nghĩ về tuổi trẻ sôi nổi, những ký ức đẹp nhất ẩn sâu trong tâm trí cứ hiện về…
Chiều hôm đó, chỉ có một mình tôi ở nhà vì vợ con đi buôn không ai về nên tôi phải lấy hết sức lực ra bờ suối rạch một khoảnh đất, định trồng vài cây. Trăm củ sắn, sang năm sẽ có của để ăn. . Làm việc cả buổi sáng, cơ thể dường như mệt lả, nằm trên tấm nệm êm ái, tôi lại nghĩ ngợi lung tung. Lòng tôi nao nao nhớ về ngày được sống ở làng, được cùng anh em đi mở đường, v.v. Tôi nhớ làng Chợ Dầu lắm.
Đợi lão về, tôi để lão lo việc nhà rồi tất bật đi dò tin tức về làng. Tôi không biết viết thì phải nghe, có những người gọi khiêu khích nhưng tôi phải nhẫn nhịn. Tôi ghét những người có thể đọc từ này và không chịu đọc to cho người khác nghe. Nhưng hôm nay, khi dân quân đọc to, tôi nhận được rất nhiều tin tốt.
Tôi sốt ruột, nói với vợ vài câu, rồi ghé quán hút tẩu, thấy mấy người lạ mặt thắc mắc nên định hỏi xem thế nào. Họ từ Gia Lâm lên, biết địch vừa nổ súng từ Bắc Ninh hướng về Chợ Dầu, như thường lệ, tôi chép miệng trông như: “Chợ Dầu ta giết bao nhiêu thằng?”. như một nhát dao xuyên tim: “Mày không được giết ai cả. Cả làng Việt Nam nó theo Tây giết hết rồi!”. Tôi có nghe nhầm không? Không thể nào. Không tin nổi, tôi hỏi lại. Câu trả lời như một cái tát vào mặt, run lẩy bẩy không biết làm gì tôi đành giả vờ đứng dậy chạy thẳng về nhà, không khỏi nghĩ làng này toàn cộc cằn với dân chợ Dầu. Trong một khoảnh khắc họ là những đứa trẻ làng quê Việt Nam…
Chiều hôm đó, khi chị Hai về thì mọi chuyện đã khác, lũ trẻ không dám làm ầm ĩ. Tôi thấy không công bằng lắm, cả làng ai cũng yêu nước, không bán nước thì ai rảnh làm nên lịch sử. Rồi tôi lại nghĩ, làng buôn Dầu mà tôi tự hào bây giờ, ai sẽ trông vào đây.
Mấy ngày sau tôi đóng cửa, xấu hổ không dám ra khỏi nhà, đi đâu cũng sợ người ta bàn tán. Tôi chỉ còn một cách là nói chuyện với con về cảm xúc của mình. Tôi chần chừ hồi lâu, cuối cùng không bao giờ trở lại làng “Làng thì yêu thật, nhưng làng theo Tây thì phải hận”. Con quyết theo kháng chiến, theo cụ Hồ là trái tim của đất nước.
Cầm lòng nghĩ, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, tự hào hóa ra tất cả chỉ là dối trá, nhưng tôi vẫn nơm nớp lo sợ làng mình bây giờ biết đi về đâu. Sáng sớm hôm sau, thị trưởng đã đính chính tất cả những lời bịa đặt, tất cả những lời bịa đặt và những hành động phá hoại lòng tin của kẻ thù. Làng Chợ Dầu Không chỉ có người Việt, ra sức đánh giặc cứu nước, ta như sống lại. Tôi vô cùng vui sướng sửa sai và tiếp tục nói với niềm tự hào về ngôi làng mà tôi yêu quý nhất. Tôi vẫn duy trì thói quen đó cho đến ngày hôm nay, giống như cách tôi kể cho bạn nghe câu chuyện của tôi ngày hôm nay.
Cảm ơn bạn đã đọc bài viết Đóng vai ông Hai kể lại chuyện ngắn Làng chọn lọc hay nhất . Đừng quên truy cập Cakhia TV kênh trực tiếp bóng đá số 1 Việt Nam hiện nay để có những phút giây thư giãn cùng trái bóng tròn !