Đóng vai ông giáo kể chuyện lão Hạc
Đoạn văn đóng vai ông giáo và kể chuyện lão Hạc bán chó
Đoạn văn trong nhân vật ông giáo kể chuyện lão Hak đến báo tin bán cậu vàng trong bài viết dưới đây của Trường TCN GTVT Hải Phòng sẽ giúp người đọc thấy được tâm trạng day dứt của lão Hak sau khi bán bác Vương. , cũng như sự cảm thông của ông giáo đối với lão Hạc.
Các bạn đang xem: Top 5 đoạn văn nhập vai ông giáo kể chuyện lão Hạc
Đóng vai ông giáo kể chuyện Lão Hạc bán chó, hay đóng vai ông giáo kể lại câu chuyện Lão Hạc bán chó mà Trường Trung cấp nghề Giao thông vận tải Hải Phòng chia sẻ dưới đây sẽ giúp các em học sinh kể lại được câu chuyện. Lão Hạc bán chó theo ngôi được cho là tính cách của một ông giáo. Sau đây là một số đoạn văn mẫu em nhập vai ông giáo kể ngắn gọn câu chuyện lão Hạc bán chó, mời các em cùng tham khảo.
1. Tóm tắt nội dung Đóng vai một giáo viên và kể câu chuyện về Lao Hak, người bán chó
1. Bài học nhập môn
Trình bày ngắn gọn hoàn cảnh sống của ông giáo “tôi” và vòi nước ngày xưa
2. Cơ thể
“Hôm trước, anh ấy nói với tôi tin bán ông Vương trong nước mắt
+ Tôi đang ăn dở nồi khoai trong bếp thì ông chạy ra thấy tôi và nghẹn ngào kể chuyện bán ông Vàng.
+ Tôi đã an ủi anh ấy, nhưng tôi không thể làm anh ấy bớt buồn
+ Khuôn mặt ông lão bỗng teo tóp lại, những nếp nhăn của nửa khuôn mặt già nua tội nghiệp ép vào nhau, nước mắt chảy dài đau đớn.
– Tôi định chuyển hướng nói chuyện, anh hỏi tôi hai điều:
+ Việc đầu tiên là giao vườn cho tôi trông nom, khi nào ông già về sẽ giao lại cho ông.
+ Việc thứ hai là ông đưa cho tôi ba mươi lượng bạc để phòng khi ông chết, ông nhờ bà con lối xóm đến mở tang.
3. Kết luận
Xem thêm: Ca dao tục ngữ anh em nói lên phạm trù đạo đức nào?
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi càng yêu anh nhiều hơn, yêu anh hơn. Hỡi đồng bào, những người nông dân nghèo này tuy đói khổ nhưng họ có nhân cách cao thượng và tốt đẹp.
2. Đóng vai ông giáo kể chuyện lão Hạc bán chó
Cả cuộc đời Lao Hak là một chuỗi bất hạnh liên tiếp, dai dẳng và triền miên: vợ mất, ông sống cảnh gà trống nuôi con, khi con trai ông lớn lên, uất ức vì không đủ tiền cười, vợ ông cũng bỏ đi. đồn điền cao su, ông sống một mình đến già với con chó vàng.
Lão Hack rất quý Con Vàng. Nó chẳng là gì ngoài một kỷ niệm. Vợ mất, tất cả tình yêu thương của ông đều hướng về con trai. Nhưng gia đình ông lão nghèo quá không đủ tiền cưới vợ cho con nên con trai ông đã bỏ đi. Bây giờ, anh Vương không khác gì đứa con trai quý giá của Lão. Ông già đã chăm sóc nó rất tốt. Nó ăn gì thì để nó ăn nấy. Cậu vàng lớn nhanh và cũng rất trung thành với chủ. Nhưng rồi một trận ốm nặng khiến anh tiêu hết tiền. Anh phải bán chó. Câu chuyện đơn giản như khi người ta bán đi một số con vật trong nhà, nhưng đối với Lao Hak, việc bán vàng lại là một việc lớn.
Tôi hiểu, tôi biết, vì sau khi bán con chó vàng, anh ta đến báo tin cho tôi. Anh cố giả vờ, nhưng trông anh như đang cười và đôi mắt ngấn nước. Ông già thực sự buồn. Nỗi đau của ông già không làm tôi đau hơn năm cuốn sách mà trước đây tôi coi là sở hữu cá nhân của mình. Tôi không biết nói gì, nên hỏi:
– Vậy là hắn bị bắt?
Không ngờ, hắn đụng phải sắp dâng lên đau đớn, cứ như vậy, trần trụi khuôn mặt đột nhiên co rụt lại. Những nếp nhăn chằng chịt, buộc nước mắt tuôn rơi… ông già trông như một đứa trẻ. Ông già khóc. Ông lão trông thật tội nghiệp. Những giọt nước mắt nặng trĩu tưởng chừng như không thể ở thời đại gần xa trời đất đã rơi xuống vì cảm thương chú chó vàng. Anh ấy đang khóc như một đứa trẻ nhỏ vì có ai đó đang đe dọa và la mắng anh ấy.
Tôi cảm thấy người phục vụ đang ngồi lắng nghe ông già. Anh ta kể chuyện bán chó, mà thực ra là thấy xúc phạm. Ông lão nói: .. thầy ơi..! Nó không biết gì cả.
Một tiếng chửi, một lời tự trách, con chó bị cẩu coi là con nít nhưng chẳng khác gì một ông già chuyên lừa bịp. Anh hình dung trong mắt Con Vàng, khi nó bị trói bằng bốn chân, là một lời trách móc nặng nề: A! Ông già xấu xa! Tôi sống với anh ta như thế này và anh ta đối xử với tôi như thế này?
Việc tự xét mình đã chứng minh rằng anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều.
Sau đó anh ấy cũng dần nguôi ngoai nhờ sự động viên, khích lệ của tôi. Thôi, đằng nào cũng chết. Ông già chua chát bảo kiếp chó là kiếp khổ, mình hóa nó thành kiếp người có khi sướng hơn một chút… kiếp người như mình chẳng hạn.
Lời Lão chua xót quá. Có lẽ cuộc sống của anh ấy hạnh phúc hơn của một con chó. Và một lần nữa anh phải sống kiếp người không ra gì. Và rồi cái chết của ông cũng không dễ dàng hơn của ông Vàng.
Tình yêu của Lao Hak dành cho ông Wang không chỉ là tình yêu dành cho con vật của ông. Vương là kí ức, là nơi duy nhất anh tin tưởng kể chuyện mỗi ngày. Nói chuyện với anh, anh có cảm giác như được gần gũi với người con trai yêu quý của mình. Chính thân phận đó đã khiến tôi trở thành một trí thức nghèo, và bạn cũng dễ hiểu vì sao lão Hách lại day dứt, đau đớn khi bán chó.
3. Đoạn văn đóng vai thầy giáo và kể chuyện Lão Hak rất hay
Tôi đang ngồi buồn một mình thì thấy bóng lão Hack qua cổng. Anh mừng vì nghĩ rằng mình có một người bạn để nói chuyện, nhưng anh ta lại xuất hiện với khuôn mặt nhăn nhó.
Tôi chưa kịp hỏi phải làm sao thì giọng ông lão đã có vẻ nặng nề:
Xem thêm: Phân tích lược đồ Hai đứa trẻ
– Anh Vương mất rồi thầy ạ!
ông già tội nghiệp nói.
– Anh có bán không? – Tôi có một chút bất ngờ.
Anh nói như sắp khóc. Một giọng già như miếu. Đôi mắt ông cụ rưng rưng, long lanh, nước mắt chỉ muốn trào ra, khó mà kìm lại được, nhìn ông thế này, tôi chạnh lòng. Tôi yêu bạn rất nhiều Hack cũ!
Tôi tiếp tục hỏi:
– Vậy là hắn bị bắt?
Lúc đó anh đã thực sự khóc. Đầu ông lão hoàn toàn cúi xuống, như thể ai đó bị trúng gió. Khuôn mặt anh méo mó, méo mó, với những nếp nhăn dài trông giống như những vết nứt trên mặt đất vào mùa hè. Hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi, chảy dài trên hai gò má, dường như không thể ngăn lại. Miệng anh mếu máo và anh khóc như một đứa trẻ. Lần đầu tiên tôi thấy một cụ già khóc như vậy, lòng tôi xúc động và hối hận vô cùng. Chắc trong lòng anh đau lắm.
Rồi anh kể chuyện: thế nào con Vàng nghe tiếng anh gọi, chạy lại ăn cơm, thì Muk và Xieng bất ngờ xông vào khiến anh mất cảnh giác. Anh buồn, con chó Vàng cứ gừ gừ với anh. như tố cáo ông già lừa mình. Anh ta cũng không ngờ rằng lão Hạc lại có thể lừa dối mình. Nhìn lão Hack, nghe lão tâm sự, tôi thấy rõ sự day dứt, tự trách của lão. Tôi đã chọn cách an ủi anh ấy. Tôi yêu ông già vô cùng. Lão Hack sao thân thể lại khổ sở như vậy?
4. Đoạn nhập vai ông giáo kể chuyện lão Hạc.
Lão Hặc hàng ngày vẫn nói với tôi chuyện bán vàng, tôi biết lão thương nó như thương con, thương cháu, không đời nào lão lại bán. Thế mà sáng nay ông già đến nhà tôi báo ngay: “Thằng vàng mất rồi thầy ơi!” Ông cứ cố tỏ ra vui vẻ nhưng khuôn mặt tươi cười của ông làm tôi thương ông vô cùng. Khi ngồi nói chuyện một mình, anh ấy đột nhiên bắt đầu khóc như một đứa trẻ. Già Huck tiếp tục tự trách mình và kể chi tiết việc mình đã bán con chó như thế nào. Anh tưởng tượng ra cảnh con vàng tố cáo anh xấu, để rồi phải chịu cảnh “lừa con chó”, dù tôi đã an ủi nhưng anh vẫn cay đắng và đau lòng khi tôi bán cho anh cục vàng mà anh yêu quý.
5. Hóa thân vào nhân vật thầy giáo kể chuyện Lão Hak bán chó
Trong những năm 1930-1945, xã hội thực dân nửa phong kiến đã bóp nghẹt đời sống của nhân dân lao động, làm cho cuộc sống ngày càng lầm than, khổ cực không chỉ của người nông dân mà cả tầng lớp trí thức như tôi – ông giáo làng nghèo cũng bị dồn vào đường cùng từ đó. không có điểm nào thoát ra. Câu chuyện về Lao Hak – người hàng xóm của tôi, người đã phải bán con chó vàng yêu quý của mình và phải tìm đến cái chết, làm tôi day dứt mãi. Ôi, kiếp người! Già Huck sống gần nhà nên tôi rất hiểu hoàn cảnh của người đàn ông goá vợ sống cảnh gà trống nuôi con vì không đủ tiền cưới vợ cho con, tâm huyết đi đồn điền cao su của ông khiến tôi xót xa và bật khóc. nhiều khi vì thương con mà nhớ con. Ông làm thuê để kiếm sống, gom góp tiền vườn để dành dụm cho con, nhưng rồi ông lâm bệnh phải chiến đấu hai tháng mười tám ngày và tiêu gần hết số tiền có được nhờ nuôi một con chó vàng. anh ta cũng phải cân nhắc việc bán nó. Nhưng tôi đã nghe anh ấy nói nhiều lần và tôi chưa thấy nó được bán. Con chó là cái quái gì mà khiến anh lo lắng đến vậy. Rồi một hôm tôi vừa bước vào sân nhà anh liền thông báo
Cậu vàng mất rồi thầy ơi! Tôi vừa hỏi có chuyện gì thì ông òa khóc: Mặt già… ngày xưa cụ Nguyễn Khản từng viết: “Tuổi già nước mắt như xương Đâu đâu buộc nổi hai dòng chan?” Nước mắt tuổi già thường nhiều. trộn lẫn với nỗi đau bị kìm nén, nhưng Huck già khóc như một đứa trẻ. Có lẽ đau đến rơi nước mắt, hắn tưởng mình lừa được một con chó. Lòng ông già thật tốt! Tâm hồn ông già mới thánh thiện làm sao!
Tôi định mời anh ăn khoai luộc và uống nước chè tươi, một niềm vui giản dị, để tìm lời an ủi anh. Rồi anh cũng nguôi ngoai, nhưng từ chối lời mời của tôi. Bởi vì anh ấy muốn nhờ tôi làm một việc. Công việc thứ nhất là trông coi vườn tược của con trai, công việc thứ hai là gửi ba chục lạng bạc để lo làm phiền hàng xóm. Ôi, tấm lòng của lão Huck không chỉ dành cho con cái, mà còn rất tự hào. Đó là một vẻ đẹp quý giá ẩn dưới vẻ ngoài có vẻ điên rồ và mê muội. Kể từ ngày đó trở đi, khi Huck còn sống, anh ấy có thể nấu bất cứ thứ gì anh ấy muốn ăn. Tôi lén giúp nhưng anh biết vợ tôi không thích nên từ chối gần như hách dịch. Một lần nữa, tôi càng kính trọng nhân phẩm của anh. Nhưng Bin Tu kể chuyện Lão Hak rủ chó đi ăn trộm chó. Trời ơi, sao vòi cũ rớt thế kia? Vì miếng ăn, vì đói mà lão trở nên sa đọa, biến chất? Một người đã từng vì một con chó mà nhịn ăn để có tiền lo cho đám ma, nay lại đói khát khó chịu mà liều lĩnh như vậy, tôi đau lòng và thất vọng biết bao.
Chợt nhà lão Huck náo loạn, tôi xông vào và không thể tin nổi: lão Huck dùng mồi chó tự sát. Ôi, thật là một cái chết đau đớn, lão giả sùi bọt mép gào lên, hai mắt trợn ngược, thỉnh thoảng lại ngước lên, thật là một cái chết đáng thương! Hóa ra từ khi bán con chó vàng, anh đã bán đi hy vọng được sống bình yên để chuẩn bị cho cái chết của mình. Phải chăng cái chết cho con là để chấm dứt cuộc đời đày đọa, tránh khỏi sự tha hóa và thiết lập một lương tâm trong sạch? Này, lão Hack! Đó là cách bạn rời đi? Đó là cuộc đời của người nông dân bị đẩy vào ngõ cụt không lối thoát. Xã hội này đen bạc quá! Là một trí thức, tôi phải làm gì để góp phần xóa bỏ cái xã hội vô nhân tính này và xây dựng cuộc sống này? Đây là câu hỏi khiến tôi phát ốm và khiến tôi thiếu kiên nhẫn để hành động.
Mời các bạn tham khảo thêm phần Tài liệu Trường Trung cấp nghề Giao thông vận tải Hải Phòng để có những thông tin hữu ích khác.
Bạn có thể tải xuống tệp thích hợp cho mình từ các liên kết bên dưới.
Trang chủ: Truonggtvthp.edu.vn
Thể loại: Văn mẫu